Vương triều thứ Mười Chín Tân_Vương_quốc_Ai_Cập

Bài này nằm trong loại bài về
Lịch sử Ai Cập
Ai Cập thời tiền sửtrước–3100 TCN
Ai Cập cổ đại
Sơ triều đại3100–2686 TCN
Cổ Vương quốc2686–2181 TCN
Chuyển tiếp thứ Nhất2181–2055 TCN
Trung Vương quốc2055–1650 TCN
Chuyển tiếp thứ Hai1650–1550 TCN
Tân Vương quốc1550–1069 TCN
Chuyển tiếp thứ Ba1069–664 TCN
Hậu nguyên664–332 TCN
Thời cổ điển
Ai Cập thuộc Achaemenes525–332 TCN
Ai Cập thuộc Hy Lạp332–30 TCN
Ai Cập thuộc La Mã30 TCN–641 SCN
Ai Cập thuộc Sassanid619–629
Thời Trung Cổ
Ai Cập thuộc Ả Rập641–969
Ai Cập thuộc Fatima969–1171
Ai Cập thuộc Ayyub1171–1250
Mamluk Ai Cập1250–1517
Thời cận đại
Ai Cập thuộc Ottoman1517–1867
Pháp xâm lược1798–1801
Ai Cập dưới thời nhà Muhammad Ali1805–1882
Khedive của Ai Cập1867–1914
Ai Cập hiện đại
Anh xâm lược1882–1922
Hồi quốc Ai Cập1914–1922
Vương quốc Ai Cập1922–1953
Cộng hòa Ai Cập1953–hiện tại
Chủ đề Ai Cập
Bản đồ của Ai Cập cổ đại trong vương triều thứ 19 và sự suy tàn vương quốc, khoảng thời gian của các cuộc nội chiến (1274 TCN).

Vương triều thứ Mười chín của Ai cập được thành lập bởi tể tướng Ramesses I và cha ông là Seti I, sau thời của pharaon Horemheb. vương triều này nổi tiếng với cuộc chinh phạt ở Canaan.[5]

Các pharaon trong Vương triều 19 cai trị trong khoảng 118 năm: từ 1292 đến 1187 TCN. Seti I là người sáng lập ra vương triều này và được coi là đã cai trị trong 11 năm hoặc 15 năm, được xác nhận bởi cả hai nhà sử học J. von Beckerath và Peter Brand, người đã viết một cuốn tiểu sử về pharaon, do đó, nó sẽ được sửa đổi bắt đầu từ 11 năm hay năm 1290-1279 trước công nguyên. Vì vậy, Seti I và người tiền nhiệm đã cai trị Ai cập giữa các năm 1292-1290 trước công nguyên. Nhiều người trong số các pharaon đã được chôn trong Thung lũng của các vị Vua.[6][7]